ads

Tuesday, October 25, 2016

Gửi em mùa hạ, và cho những người ở lại




Hôm nay là một ngày dài thật dài, từ buổi trưa uể oải đến lúc thi xong, và đến chiều vừa về đến nhà thì anh không còn chút sức lực nào. Khi mệt, anh tự nhiên sẽ hiền lành và vô định hơn.
Đây là tấm hình anh chụp dịp về quê vừa rồi, lúc đang đi cùng mấy anh thợ đang xây phần mộ nhà. Cái phút bắt gặp con bướm và đuổi theo để nhìn, anh thấy mình như hoá thành trẻ con, nhỏ lại giữa trời đất. Anh cười rất tươi và rất thật khi đuổi kịp và ngồi ngắm nó. Mà kiếp người thì mỏng như cánh bướm thôi em ạ. Mỗi lần được vỗ cánh, hãy vui tươi mà vỗ, dốc lòng mà vỗ. Rồi ngày nào đó chẳng may có lìa trần mà hoá thành bướm nâu, mình đâu còn lạ lẫm gì để vỗ cánh tiếp tục những kiếp luân hồi. Liệu rằng người vừa đi xa có hoá thành bướm mà nhắn nhủ anh như thế?
Mẹ nhắc đã tròn một tháng. Cánh bướm thật đẹp nên anh viết gì đó để gán thành kỉ niệm. Thời gian vẫn như mọi khi, lẳng lặng vô tình đưa mọi thứ vào dĩ vãng, còn anh cũng như mọi khi, gom nhặt mọi thứ chất thành kỉ niệm. Thằng bạn thân anh gọi anh là con người hoài niệm, nghe kêu thiệt nhưng chất nhiều thì nặng lắm, em.
Anh vừa nhận một cái email thật vui và đầy triển vọng bởi nó vô tình như chìa khoá để mở cánh cửa của điều anh ấp ủ. Hay đúng hơn là để trả nợ tình thương. Nhiều người nợ anh mà không trả, anh nợ nhiều người sợ trả không hết. Buồn cười quá phải không em. Anh thì đúng là loại khác người. Người ta xấu che tốt khoe, còn anh thì thích ngược lại. Và như anh nói, anh yếu đuối nên phải cầu toàn và đầy những nguyên tắc để giả vờ mạnh mẽ. Ấy em đừng vội nói giả vờ là không tốt, người ta tuyền giả vờ rồi thành thật hết đấy thôi.
Đã có và sẽ còn có những người quay lưng đi, nhưng may sao anh luôn còn những người ở lại, như mẹ và như em, và nhiều người khác nữa. Anh có xấu xa ngàn lần nữa thì vẫn có những người tin anh và ủng hộ, anh gọi thầm họ là tri kỷ.
Cho em và những người ở lại, đã hoá thành bầu trời để anh vô tư vỗ cánh. Đêm nay mỏi cánh, ghé xuống cành chờ lắng hạt sương mai.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
(Cảm ơn NS Trịnh Hưng vì hai câu thơ đáng yêu)

No comments:

Post a Comment